Thứ Năm, 9 tháng 6, 2011

suy ngẫm

Cuộc sống nhiều khi không giống như ta thường nghĩ, thường mơ ước, ta mong muốn cuộc sống phải thế này, nhưng rồi nó đâu như ý ta, 24 một cái tuổi không  nhỏ,  đã đủ lớn để quyết định mọi thứ cho cuộc đời mình, nhưng quyết định sao khó khăn wá, vẫn còn mơ hồ về ước mơ,hoài bão về tươi lai, công việc, nhàm chán ,muốn bỏ để tìm 1 công việc ưa thích nhưng tôi còn phải lo cho cuộc sống hàng ngày -chưa thể bỏ.
Tối đến với căn phòng trọ chặt hẹp nhiều lúc làm tôi bức bối,ngột ngạt với những tiếng ồn của những phòng xung quanh, ngày nghỉ mún được nằm dài nghỉ ngơi cũng không xong.
Tình yêu, người ta nói có tình yêu sẽ giúp bản thân vượt wa được tất cả,nhưng liệu tình yêu có đủ lớn để tôi vững bước không, những giận hờn vu vơ  khiến tôi mệt mỏi dần, tôi lại thèm khát cuộc sống tự do.tôi thèm được trở về với tuổi thơ một lần, có mẹ, có gia đình-giây phút hạnh phúc nhất của cuộc đời tôi
Cuộc sống tha phương nơi mảnh đất sài gòn nhiều bon chen, nhiêu lúc làm đôi chân tôi mệt mỏi, tôi muốn được dừng lại ,dừng lại suy ngẫm,liệu tôichọn mảnh đất này làm nơi dừng chân co phải là quyết định đúng đắn không-liệu mình có hối hận không..bao nhiêu băn khoăn, suy nghĩ cứ đè nằng lên khối óc nhỏ bé,mệt mọi wá,gia như có một ai đó sẽ quyết định dùm tôi thì hay biết mấy.

Thứ Ba, 7 tháng 6, 2011

Đứng dậy mà mỉm cười

Chiều nay nắng vàng như rót mật... là nắng chiều vàng thật hay trong mắt nó ngày hôm nay mọi thứ đều nhuộm một màu vàng ấy đây? Mơ màng ngồi bên cửa sổ ngắm trời mây cây lá, chợt những ngày của 2 năm về trước ùa về trước mắt nó, từng ngày từng ngày một, nhẹ nhàng, dịu ngọt như mật chảy vào tim vậy...
+ Này, em ngừng ăn nghe anh nói đã.
- Gì cơ? Anh nói thì nói đi, em ăn có ảnh hưởng gì đâu?
+ Em ham ăn quá đó trời!
- Nói một câu không liên quan, nghe thấy ghét. Anh nói đi.
+ Anh... anh sắp đi.
- Đi đâu?
+ Đi xa lắm!
Đứng dậy và mỉm cười (P1)
Nó và anh đã có những ngày bên nhau thật vui...
Keng! Cái thìa trên tay nó rơi xuống, và cái ly thì ngấp nghé rơi theo, mắt nó đầy vẻ sửng sốt, nhưng rồi dường như cảm giác ấy chỉ là thoáng qua, vì lại thấy nụ cười ánh lên trong đôi mắt đó. Nó bình thản nhặt cái thìa lên, đặt xuống bàn và lấy một cái khác. Vừa tiếp tục công việc dang dở, nó vừa nói, mắt không nhìn vào người đối diện.
- Vớ vẩn. Suýt nữa thì phải đền ly cho người ta rồi đấy.
+ Em thực dụng quá!
- Thực dụng cái gì? Chỉ lo cho cái ví của anh thôi, he he.
+ Cái ly cũng chẳng giá trị bằng 1/3 những thứ trong dạ dày của em đâu.
- Thế là anh chê em đấy à? Hay là sợ viêm màng túi?
+ Em toàn nghĩ linh tinh. Có khi nào anh than thở đâu nhỉ? "Mái thoải" đi.
- Ý kiến hay, em thích câu đấy đấy! Em cũng muốn biết ví anh xẹp đến thế nào sau khi đi ăn với em, ka ka.
+ Không vấn đề. Mà... em định đánh trống lảng đấy à?
Gương mặt đang nhăn nhở cười của nó chợt đổi sang nghiêm nghị nhanh như vừa có một luồng gió lạ thổi qua. Nó chọc chọc cái thìa vào ly kem, có vẻ như đang rất khó khăn để chọn một câu cho hợp lý.
Đứng dậy và mỉm cười (P1)
... và anh nói rằng sắp phải để nó bơ vơ một mình...
- Ai cho anh đi?
+ Đến lúc anh phải đi rồi.
- Em không cho anh đi, đơn giản thế thôi, không nói nhiều nữa, đừng làm ly kem của em chảy.
+ Em vẫn vừa ăn vừa nói mà, chảy thì nó cũng vào bụng em mới chảy được.
- Em vừa dừng lại để nói chuyện với anh nên chảy rồi.
+ Hết chịu nổi em.
Con nhóc chu mỏ một cách đanh đá, rồi lại tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình một cách đầy hứng thú. Thật ra con bé cũng nhận ra ánh mắt lạ lùng của người đi cùng với nó, nó biết anh đang chăm chú nhìn nó, và muốn nói một điều gì đó? Ví dụ như một câu không liên quan là chiều nay âm u quá ấy, hoặc muốn nói việc anh đi sẽ là thật. Nó khẽ nhún vai, không nghĩ tiếp, cái gì đến sẽ đến thôi, bận tâm làm gì chứ?
+ Chiều nay âm u quá!
Anh thốt lên một câu làm nó suýt sặc kem, trời, ai vừa nói gì vậy ta? Nó mở to mắt nhìn anh, ngạc nhiên không giấu giếm. Anh nhìn lại bằng một ánh mắt ngây thơ và vô tội, rồi bảo nó ăn nhanh còn về không mưa. Con bé gật đầu, và lại cắm cúi ăn, nhưng hình như sự hứng thú thì không còn nữa. Anh khẽ dùng giấy ăn lau vệt kem trên miệng nó, chép miệng và chê nó sao giống trẻ con quá. Nhưng chẳng hiểu sao lần này nó không phản ứng lại khiến anh phải ngạc nhiên nhìn nó bằng ánh mắt dò xét khó hiểu. Một thoáng lo sợ lướt qua, y như một ánh chớp lóe lên giữa tối mưa, nó rùng mình một cái, nhìn anh tính tiền rồi ngoan ngoãn đi theo anh, chẳng giống điệu bộ nũng nịu thường ngày.
Hai đứa dắt xe đi dạo trên con đường nhỏ. Trời bắt đầu có sấm, và mưa. Khi mưa chưa nặng hạt, nó níu áo đòi anh đèo về, "hay em về trước đi, anh muốn tắm mưa một chút". "Anh đùa à? Em chưa biết đi xe máy mà?". "Ừ nhỉ, thế em chờ anh được không? Em mặc áo mưa đi.". "Thôi, tắm mưa cũng hay.". Thế là chiều hôm đấy có 2 đứa nhóc hâm hâm chơi đùa trong mưa, nó thích gộp chung cả hai là 2 đứa nhóc, nó bảo nghe yêu yêu, đầu tiên anh phản đối, nhưng cam chịu là kết quả cuối cùng. Chợt hứng lên, nó kéo mặt anh xuống gần mặt nó, nhìn chằm chằm vào mắt anh. Trong ánh sáng đèn ô tô vừa chiếu qua, trời ơi, mắt anh... đỏ lắm!
... nhưng, nó vẫn sẽ ngồi đây và chờ anh trở về.
- Anh khóc đấy à?
+ Không, em ngốc thật, anh mà lại khóc á?
- Sao mắt anh đỏ thế?
+ Anh không biết - anh gạt nhẹ tay nó ra và dụi mắt - chắc tại mưa làm anh cay mắt thôi.
- Thế à?
Nó thật là đứa vô tâm nhất trên đời, nó ngốc nghếch tin ngay vào lời biện minh của anh, không mảy may nghi ngờ, không một chút vấn vương. Chỉ có một người ở đằng sau, lặng lẽ gạt dòng nước trên mặt, rồi thở dài và nhìn theo bóng dáng của con nhóc nghịch ngợm. Rồi anh đột nhiên kéo tay và ôm chặt lấy nó, bất ngờ, con bé đẩy anh ra, nhưng anh không chịu buông tay. Anh cất giọng run run, nói hãy để anh ôm nó một chút thôi, và nó thôi không đẩy anh ra nữa, nó ở yên trong vòng tay anh, ngơ ngác không hiểu nổi sao anh lại thế?
1 ngày, 2 ngày, rồi 10 ngày..., nó không thể nào liên lạc được với anh. Đến nhà tìm, mẹ anh nói anh đi thăm bà, gọi cho anh luôn luôn ngoài vùng phủ sóng hoặc tắt máy, nó sốt ruột phát điên lên, hay anh đã bỏ đi thật rồi? Nếu đúng là như thế thì nó sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, không bao giờ. Nhưng rồi anh đến, vào một buổi chiều đầy nắng, nở một nụ cười tươi rói, nhưng nhìn anh có vẻ không khỏe, nó lo lắng hỏi han đủ thứ, anh trả lời qua quýt rồi dẫn nó đi ăn và đi dạo. Lại thêm một lần anh nói anh sẽ đi, giờ thì nó bắt đầu thấy tin.
- Anh đi bao lâu?
+ 1 năm, 2 năm hoặc... mãi mãi.
- Em có đùa đâu. Đi làm gì?
+ Ai đùa? Anh chữa... à không, học.
- Chữa cái gì?
+ Anh nói nhầm.
- Ừm. - Nó trầm ngâm.
- Đừng có ừm.
+ Thì ừ vậy.
- Linh tinh.
Con bé lơ đãng nhìn ra cửa sổ của quán, trời nắng quá, vệt nắng khiến mọi vật đều thành màu vàng, nhưng sao không gian có vẻ cứ âm u thế nào ấy nhỉ? Cả buổi chiều nó lặng lẽ ở bên cạnh anh, không cười, không nói, không nũng nịu, anh đi thì nó có mất anh không? Không, chẳng mất được, anh là của nó thì mất đi đâu được? Nghĩ thế rồi nhưng nó vẫn không nén được tiếng thở dài, não lòng quá! Anh véo má nó rồi kéo nó về, trước khi tạm biệt, anh đưa nó một hộp quà nhỏ, dặn dò nó “đọc kĩ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng. Nó gật gù rồi đóng cửa, một giọt nước mắt lăn ra trên má, không biết vì lí do gì, ngốc thật!
"Em chỉ được đọc mỗi ngày một tờ giấy thôi đấy, từ ngày hôm nay cho đến hết, không được tham, rõ chưa? Không là anh sẽ giận đấy!". Anh chỉ viết như thế trong tờ “hướng dẫn sử dụng”, nhưng không hiểu sao lần này nó nghe lời răm rắp. Lạ quá, mọi khi nó thích cãi anh lắm cơ mà? Vậy là, mỗi ngày nó mở một mảnh giấy, mỗi lời dặn dò hay hẹn hò anh đã ghi anh đều nhớ và thực hiện đúng không bao giờ sai. Vì thế nó hoàn toàn tin tưởng vào những lời anh nói, cho đến 1 ngày...
"Hôm nay anh đi, em đừng đến tiễn nhé, em đến anh không đi được đâu. Đừng trách anh được không Nhi? Anh đi rồi sẽ về, em đừng lo."
Con bé khóc như mưa như gió, nó muốn nổi giận, nó muốn đập phá, nó muốn anh quay lại ngay, nó muốn... Nhưng anh đi rồi. Nó muốn chạy ra sân bay và giữ anh lại, nhưng không làm nổi, có cái gì vô hình đang giữ chân nó. Anh đang lừa dối nó, anh chẳng đi đâu cả và rồi anh sẽ đến, sẽ hôn nhẹ lên trán nó và nói anh chỉ đùa thôi. Nó chờ... chờ... chờ... nhưng anh đã không đến... anh đi thật rồi. Khoảng thời gian đó thật là kinh khủng, cảm giác hẫng hụt tràn ngập trong lòng nó, anh đối xử với nó như thế đấy, anh bỏ nó mà đi như thế đấy, nó ghét anh lắm lắm!
Vài tháng sau, khi cảm giác ấy đã dần nguôi ngoai. Lại một buổi chiều nắng gắt, nó online và thấy nick anh sáng, cảm giác tức giận khiến cổ nó nghẹn lại, đắng chát.
"Anh biết em đang giận anh lắm, nhưng em nghe này, anh không muốn làm thế, không muốn phải xa em, em tin anh được không? Tin anh đi mà, nhé? Chỉ tin anh thêm lần này nữa thôi, anh xin em, tin anh thêm một lần nữa đi, được không em?"
Tay đặt trên bàn phím, nó cứ định trả lời rồi lại xóa đi. "Được, em sẽ tin anh", dòng chữ ấy hiện lên màn hình một cách vô thức, nó giật mình định xóa nhưng đã thấy mình máy móc ấn enter. "Cám ơn em", anh trả lời nhanh chóng, nó nghe như có tiếng thở phào của anh, và nó bật cười, cục tức biến đi đâu mất. Anh như đang ở rất gần đây, gần lắm...
Con bé biết tin anh bị bệnh, một căn bệnh khủng khiếp, anh bị ung thư dạ dày. Nó đã choáng váng đến mức chẳng còn nhìn thấy gì xung quanh, trước mắt nó chỉ là hình ảnh của anh, của người đã đi hơn 1 năm về trước. Anh yên lặng nghe nó hỏi, nó quát tháo, nó gào thét mà chẳng nói năng gì cho đến khi nghe tiếng nó khóc, “anh chẳng sao cả đâu, em đừng có lo mà”. Anh lúc nào cũng mỉm cười, lúc nào cũng tỏ ra thoải mái, nhưng nó biết anh đang phải chịu đựng nhiều lắm. Nó nhớ lại thái độ lạ lùng của anh trước đó, nhớ lại đôi mắt rất đỏ của anh vào một chiều mưa, nhớ lại những lời dặn dò cẩn thận anh viết trong từng mẩu giấy… Vậy là anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một chuyến đi xa… một chuyến đi không có sự hiện diện của nó…
Rồi một ngày cũng mưa tầm tã, bên ngoài những hạt mưa rơi lã chã bên khung cửa sổ. Nó ngồi bất động trước màn hình sau khi đọc xong email của em gái anh. Vậy là anh đã đi thật rồi, nó tắt máy, thẫn thờ lang thang trong mưa một cách vô thức. Mắt nó lúc ấy chắc cũng đỏ lắm, nhưng nếu nó nói với người khác rằng mắt nó đỏ vì nước mưa, thì có lẽ sẽ chẳng ai ngốc nghếch mà tin nó như nó đã khờ khạo tin anh ngày trước.  
Người ta nói, có những cái qua rồi, mất hẳn rồi mình mới biết được giá trị của nó, mới biết tiếc nuối, nhớ thương. Nhưng không, nó không mất anh, chỉ là nó không được gặp anh nữa mà thôi, anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh nó, luôn dõi theo từng bước đi của nó như anh vẫn làm. Nó sẽ không mất anh, không bao giờ lạc mất anh…
Dù cố tự lừa dối mình như thế nhưng con bé vẫn hiểu có những thứ đã đến lúc phải đi thì dù mình muốn níu kéo đến đâu cũng không thay đổi được, và con người ta sẽ trưởng thành khi học cách chấp nhận. Người ta thường than khóc quá nhiều cho một cánh cửa đóng lại để rồi không nhận ra một cánh cửa khác vừa mở. Nhưng nó sẽ không làm như thế, nó sẽ gạt nước mắt đứng dậy và tìm bằng được cánh cửa mới mở ra, biết đâu nó lại tìm được một điều kì diệu cho anh, cho riêng mình đằng sau cánh cửa ấy…
Nó online, và nhận được message từ em gái của anh, là câu cuối cùng anh nhắn với nó: "Let's smile!". Nó khẽ nở một nụ cười và gật đầu chấp nhận, dù sống mũi cay cay...
 

Ta đã wên vì ta đã wen

Rồi cũng đến cái ngày đi qua những con đường mà trái tim không nhắc nhớ
Đi qua những con phố mà bàn chân thôi tần ngần như vừa giẫm phải những điều không – thể – vỡ
Ta đã quên có lẽ.
Vì ta đang quen…

Không phải là bắt đầu quen với những bước chân một mình
Mà là đã quen dần dần, đến lúc không nhận ra mình quen từ lúc nào nữa
Quen với những vòng xe sáng chiều, tuần tự
Quen với những ngược xuôi ta chưa thế bao giờ.

Quen với những cái giật mình, không thường thấy, trong mơ
Những cái giật mình làm mắt ta ướt đẫm
Sẽ không có ai thương nữa đâu, không còn bàn tay nào nắm chặt
Sẽ có ai thương một cái giật mình?

Tự nhủ mình sẽ quen và quả thật ta đã quen
Những ban mai bình thường như mọi ban mai vẫn thế
Đôi lúc thảng thốt, chạm vào một điều đã từng là thương yêu, dù rất khẽ
Chỉ nhói một lần thôi.

Ta đã quen và ta đã quên rồi
Sau khi tự đổ đầy trái tim mình những điều không thể nào định nghĩa
Thì những kí ức đã ra đi, thật thế
Để ta không còn gì là nỗi nhớ trong nhau.

Sẽ không ai muốn chọn điều này đâu
Trống rỗng là cảm giác nhiều khi còn đáng sợ hơn cô độc
Khi ở phía này, phía kia và phía khác
Ngoảnh phía nào cũng chỉ tạnh không.

Ta tập quen để rồi ta được quên
Những điều đã ra đi không trở lại
Biết là thế rồi mà sao có điều gì cứ làm ta nhức nhối
Khi quờ tay để tìm lại một mẩu yêu thương mà ta từng có
Khi nhắm mắt nghĩ về một ngày nào, ở nơi này, ta từng đã…
Khi mím môi cười cho những điều xa lạ
Vẫn cứ thiếu một điều gì đó
Bình yên.

Ngủ đi nào như những giấc mơ ta đã quen
Như những điều đã quên vì ta nhắc mình không nên nhớ
Rồi sáng mai ra sẽ là một bình minh rạng rỡ
Ngày lên.
SƯU TẦM