Rồi cũng đến cái ngày đi qua những con đường mà trái tim không nhắc nhớ
Đi qua những con phố mà bàn chân thôi tần ngần như vừa giẫm phải những điều không – thể – vỡ
Ta đã quên có lẽ.
Vì ta đang quen…
Không phải là bắt đầu quen với những bước chân một mình
Mà là đã quen dần dần, đến lúc không nhận ra mình quen từ lúc nào nữa
Quen với những vòng xe sáng chiều, tuần tự
Quen với những ngược xuôi ta chưa thế bao giờ.
Quen với những cái giật mình, không thường thấy, trong mơ
Những cái giật mình làm mắt ta ướt đẫm
Sẽ không có ai thương nữa đâu, không còn bàn tay nào nắm chặt
Sẽ có ai thương một cái giật mình?
Tự nhủ mình sẽ quen và quả thật ta đã quen
Những ban mai bình thường như mọi ban mai vẫn thế
Đôi lúc thảng thốt, chạm vào một điều đã từng là thương yêu, dù rất khẽ
Chỉ nhói một lần thôi.
Ta đã quen và ta đã quên rồi
Sau khi tự đổ đầy trái tim mình những điều không thể nào định nghĩa
Thì những kí ức đã ra đi, thật thế
Để ta không còn gì là nỗi nhớ trong nhau.
Sẽ không ai muốn chọn điều này đâu
Trống rỗng là cảm giác nhiều khi còn đáng sợ hơn cô độc
Khi ở phía này, phía kia và phía khác
Ngoảnh phía nào cũng chỉ tạnh không.
Ta tập quen để rồi ta được quên
Những điều đã ra đi không trở lại
Biết là thế rồi mà sao có điều gì cứ làm ta nhức nhối
Khi quờ tay để tìm lại một mẩu yêu thương mà ta từng có
Khi nhắm mắt nghĩ về một ngày nào, ở nơi này, ta từng đã…
Khi mím môi cười cho những điều xa lạ
Vẫn cứ thiếu một điều gì đó
Bình yên.
Ngủ đi nào như những giấc mơ ta đã quen
Như những điều đã quên vì ta nhắc mình không nên nhớ
Rồi sáng mai ra sẽ là một bình minh rạng rỡ
Ngày lên.
SƯU TẦM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét